Tôi bị bất lực, đó là sự thật, sự thật nghiệt ngã trước ngày cưới. Tôi có nên từ hôn.
“Cầm tờ giấy kết luận trên tay, tôi không tin được vào mắt mình. Mọi thứ trong tôi tưởng chừng như sụp đổ hoàn toàn khi mà bác sĩ nói rằng tôi mắc chứng bất lực. Đớn đau hơn, chỉ còn ít ngày nữa là tôi sẽ kết hôn với người con gái mà tôi đã yêu suốt 6 năm qua.
Tôi đã định giấu biến chuyện này đi để có một kết thúc tốt đẹp bên người mình yêu. Tôi sợ mình không thể sống nổi nếu thiếu cô ấy. Tình yêu mà tôi dành cho cô ấy nhiều vô tận và tôi biết cô ấy cũng vậy. Nhưng rồi đọc những bài tâm sự trên chuyên mục tôi lại giật mình hoảng sợ nghĩ tới tương lai. Một tương lai mà chắc chắn với cả tôi và cô ấy sẽ đều là bi kịch khi mà tôi không thể là một người đàn ông đích thực, tôi cũng không thể cho cô ấy những đứa con thơ như cả hai cùng mong muốn.
Từ lúc trưởng thành tôi đã thấy mình có nhiều biểu hiện không được mạnh mẽ trong vấn đề sinh lí. Không biết bao lần tôi thủ dâm mà không thành công. Thậm chí nhiều lần ngồi bên cô ấy, mặc dù bản thân thấy rất rạo rực nhưng cơ thể tôi vẫn không có chút biến đổi nào được. Tôi cũng lo lắng về bản thân mình nhưng rồi công việc bận rộn, cộng với sự chủ quan nghĩ rằng nó đơn thuần chỉ là một chút rối loạn, một chút bất thường vì chưa có vợ, chưa từng quan hệ tình dục nên mới thế do đó tôi không đi khám.
Suốt 6 năm yêu nhau, không phải là tôi không từng có ý định đi quá giới hạn với bạn gái nhưng vì bản thân nhiều khi không như ý mình mong muốn nên tôi quyết định để chuyện đó tới khi nào cưới. Hơn nữa tôi cùng muốn giữ gìn điều tuyệt vời, quý giá đó trong ngày hạnh phúc nhất đời của hai đứa. Tôi có ngờ đâu mình lại là một người đàn ông khiếm khuyết. Trước ngày cưới, tôi đi khám sức khỏe tổng thể và mới biết mình mắc chứng bệnh bất lực.
Mặc dù biết là rất ích kỉ nếu giấu cô ấy để một đám cưới diễn ra trọn vẹn nhưng tôi không đủ can đảm để rời xa cô ấy lúc này. Giữa cái lúc đau đớn nhất này, tôi cần cô ấy ở bên cạnh. Tôi biết, cô ấy sẽ không rời xa tôi khi tôi cần cô ấy nhưng rồi cuộc đời cô ấy sẽ đi về đâu khi mà tôi không thể là một người chồng đích thực. Tôi yêu cô ấy, lẽ nào bắt cô ấy phải cùng mình chịu bất hạnh cả đời hay sao? Như thế tôi quá tàn nhẫn, độc ác và tình yêu của tôi lại thành có tội.
Nhưng nếu bây giờ tôi hủy bỏ đám cưới tôi nghĩ không chỉ mình mà cô ấy cũng không chịu nổi. Còn gia đình hai bên nữa. Tôi có nên im lặng để cho mọi chuyện diễn ra, sau đó lấy về và chia tay hay thú nhận với cô ấy tất cả mọi chuyện. Tôi sợ nếu mình nói ra tôi bị bất lực, ngay lúc này đây cô ấy cũng sẽ không rời xa tôi vì cô ấy rất yêu tôi. Nhưng nếu thế thì cuộc đời cô ấy quá đau khổ. Đọc tâm sự của những người đồng cảnh ngộ tôi lại càng thấy đau đớn hơn gấp bội. Rồi đây nếu lấy nhau chúng tôi cũng khổ như thế.
Lúc này, tôi nên nói ra sự thật để bỏ cô ấy hay lẳng lặng ra đi không một lời giả thích. Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên. Lòng tôi còn yêu cô ấy nhiều lắm. Có lối thoát nào cho tôi không?”
Theo Ngoisao